Thế là anh còn lại một mình trong căn phòng trống. Bước ra hành lang chung cư, nhìn những cánh cửa khác cũng lủng lẳng ổ khóa ngậm chặt, anh tự nhủ chẳng phải một mình nhà mình về quê.

Minh họa: NOP
Mà nhà mình cũng chỉ có hai má con nó về quê, vẫn
còn lại chủ nhà, là mình đó chớ ai. Chủ nhà nhìn ngược nhìn xuôi, nhìn
mớ chén đĩa chất cao lù lù trong bếp, mở tủ lạnh ngán ngẩm nhìn mấy thứ
còn lại, đi vô đi ra một lúc rồi quyết định cầm ổ khóa lên bấm cửa nhà
đánh cạch một tiếng, xuống lấy xe ra đường.
Dư âm của trận nhậu tân niên chiều mùng Hai Tết vẫn
còn âm u trong tâm trí. Anh đi chúc Tết bạn bè từ sáng, cái đuôi kéo từ
nhà này sang nhà khác, nhà nào cũng vài ly vài lon, đến lúc về tới nhà
anh - điểm dừng cuối cùng, thì cái đuôi đã đông tới gần mười mạng. Cả
đám ồn ã đổ bộ vào. Anh ra oai với vợ: “Em sắm Tết có gì mang hết ra đây
coi!”. Vợ ban đầu vui vẻ chạy xuống chạy lên, cả cô con gái lớp 7 cũng
lon ton phụ má. “Em ơi cho thêm đá”, “Con lấy cho ba thêm bia” hay “Bà
chủ ơi cho thêm mồi”…
Đến 7 giờ tối thì thêm một độ nữa tấp vào, bàn tiệc
đã chuyển một nửa trên bàn, một nửa dưới sàn. Chị bắt đầu thấy oải. Cả
tuần trước Tết dọn dẹp bã người, nay mới mùng Hai mà cái tủ lạnh đã gần
như sạch bách. Anh không cần biết, cứ hết “em ơi” lại “bé Xíu ơi”! Giọt
nước tràn ly là một ông bạn nhậu quắc cần câu được anh mời vô phòng nằm
nghỉ. Đó là căn phòng của vợ chồng. Nghe con nói, chị lật đật chạy vô,
chưa kịp nói gì đã thấy con ma men kia ói ồng ộc ra giường - tấm drap
chị mới thay, sáng nay còn thơm mùi nắng…
Cuộc cãi nhau nổ ra lúc hơn một giờ sáng, khi ông
khách cuối cùng ra khỏi cửa, chị gom được hết chén bát vô bồn, riêng tấm
nệm thì vô phương, chắc phải chờ nắng lên phơi mấy ngày mới hết mùi.
Anh lơ mơ nhớ lại hình như mình có quát vợ, hình như vợ mình có khóc,
hình như vợ nói làm thân tôi mọi vậy đủ rồi và vợ tuyên bố về quê. Ừ,
xin mời! Vậy mà sáng hôm sau hai mẹ con dắt nhau về ngoại thiệt. Khi vợ
dắt con ra mở cửa, anh vẫn làm nư nằm yên giả bộ ngủ. Tiếng cửa sắt rít
lên giận dữ. Lúc sau anh ra mới thấy vợ không thèm bấm khóa. Cha chả,
đàn bà tuổi Ngựa, ngày xưa cưới nhau mẹ anh nói hổng sai: không khéo cầm
cương đóng móng, coi chừng hở chút là phóng ra đường rong ruổi ngược
xuôi…
Lúc ấy, anh đã cười nói: vợ chồng cùng tuổi Ngựa,
chồng hơn vợ một giáp, đảm bảo ngựa già kềm được ngựa non mà má! Giờ
nghĩ lại, thấy cũng hơi ngượng ngùng. Quê chị ở tận miền Trung, vừa xa
vừa lạnh, vậy mà nói một tiếng đi là đi. Giờ này…
Được hai ngày, bà ngoại gọi điện hỏi thăm. Bà nói,
thấy má con nó dắt nhau về là biết có chuyện rồi, sao khi không… Anh làm
bộ nói cứng, ờ thì vợ con cứ ở tới khi nào thích vô thì vô, mùng Bảy
con đã phải đi làm, bé Xíu phải đi học. Bà nói, tao thấy như vầy không
ổn...
Dân thành phố ăn Tết quê bắt đầu đổ về, thành phố
đông lên từng giờ, nhà anh vẫn vắng ngắt. Vợ không một cuộc điện thoại.
Tính tới tính lui, anh quyết định thôi thì mình về quê coi sao, là mình
về đón con gái vô đi học, đâu phải vì má nó. Cứ im lặng mà về, để coi
cái mặt giận chồng chù ụ cỡ nào cho biết, ở ngoài đó chắc rầu thúi ruột.
Vậy mà cái buổi chiều anh về tới, chị đang tung
tăng cà phê cà pháo đâu đó với bạn bè, chứ không ở nhà gặm nhấm nỗi giận
hờn như anh nghĩ. Anh còn lạ gì cái thị xã nhỏ bé này, còn lạ gì việc
vợ từng có người theo đuổi, nay chắc cũng còn chút tiếc nuối chi đây.
Chào hỏi ba má xong, anh phóng thẳng tới quán cà phê nọ, kiếm lối đi vào
khuất khuất, để coi nàng ta ngồi với ai.
Đảo mắt một vòng, anh hơi sững lại. Bừng lên trước
mắt anh là nhan sắc tươi tắn, ửng hồng vì lạnh và vì phấn khích của một
cô gái đang cười rất vô tư. Bàn của cô toàn nữ, có điều gì khiến cô vui
đến vậy? Đã bao lâu rồi anh không thấy vợ mình tự do như thế, hạnh phúc
như thế. Rồi anh chợt lo, lát nữa đây khi mình bước tới, một bước thôi,
nét tươi tắn rạng rỡ kia sẽ biến mất, thay vào đó là gương mặt bình thản
quen thuộc có phần chịu đựng, nét mệt mỏi âm thầm thường xuyên…
Chọn một chỗ ngồi xa, anh ngắm vợ đang cười đùa giữa
bạn bè. Vợ anh, người đàn bà của anh, hình như đang sống một đời sống
khác. Người đàn bà tỉ mẩn dọn dẹp từng góc căn phòng chung cư mà hai vợ
chồng dành dụm mãi mới mua được. Người đàn bà bịt mặt trùm đầu, áo khoác
nhàu nhĩ sáng chiều chạy xe máy tới công ty rồi chạy về, những túi thực
phẩm treo móc tứ tung trên xe. Người đàn bà chở con gái sau lưng, chống
chân lầm lũi bươn xe qua những đoạn đường đông nghẹt người... Người đàn
bà ấy đã gửi lại thành phố. Anh đã lầm khi hình dung vợ mình mặt mày
nặng nề, buồn bã. Thực ra, hình như con ngựa hoang đang được trở về đồng
cỏ, sải vó trên những thảo nguyên xanh…
Anh ngồi trong cái quán cà phê tỉnh lẻ ấy suốt buổi
chiều, cả khi vợ và đám bạn đã rời khỏi quán. Không chỉ nghĩ về vợ, anh
nghĩ về mình. Đã bao lâu rồi anh không có được một buổi chiều với mình
nhiều như thế. Một năm mới bắt đầu rồi, năm tuổi của cả vợ chồng anh -
năm Ngựa. Con ngựa bao đời vẫn gắn với đường thiên lý, trận mạc. Có lẽ
vì thế mà người ta ít gắn hình tượng ngựa với đàn bà. Người đàn bà nào
chẳng may bị ví với ngựa cũng mang ít nhiều ác cảm, ít nhiều bất kham,
ít nhiều hoang dã. Nhưng, cũng không hẳn vậy. Xa cách khỏi những chặng
đường trường, có một con ngựa âm thầm đứng trong ngõ vắng, rõ ràng cam
phận đàn bà:
Em có chồng rồi như ngựa có cương
Ngõ em em đứng, đường trường anh đi…
Con ngựa ấy đã yên bề đứng lại, từ bỏ những giấc mơ
đường dài, nhưng chắc vẫn khắc khoải trong lòng những chặng đường bạn
bè đang rong ruổi. Anh và ngôi nhà của anh có là đất trời thênh thang
cho ngựa chạy, hay chỉ là cái ngõ ấy thôi?
Theo Hoàng MaiPNO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét